Nhớ canh chua cá mờm nấu lá vông vang
Nhìn nắng đầu hè vàng trên phố, nghe mẹ gọi điện bảo: 'Về ăn canh chua cá mờm đi con, lá vông vang mùa này tươi non đầy vườn', tôi lại nhớ lúc còn ở nhà với ngoại, nhớ bát canh chua mộc mạc ngoại nấu mỗi trưa hè.
Canh cá mờm nấu lá vông vang.
Ngày đó, ngoại đã hơn 80 rồi, nhưng cứ thấy tôi nghỉ hè về nhà là hôm sau ngoại dậy thật sớm ra chợ, mua 1 bát to cá mờm còn tươi trong suốt với vài cọng hành tươi mang về.
Tôi lúc nào cũng được ngoại đưa cho cái rổ con, vào vườn hái những nhánh lá vông vang bánh tẻ tươi xanh mang vị chua dịu của vườn quê, mang vào rửa sạch rồi chờ ngoại tự tay nấu nồi canh chua cá mờm lá vông vang.
Cá mờm tươi được nhặt rửa thật sạch.
Ngoại nhặt thật kỹ hết rác, sạn lẫn trong mớ cá mờm tươi, rồi rửa thật sạch và để cá mờm ráo nước. Bắc cái nồi lên bếp, ngoại cho thìa dầu rồi phi hành tím cho thật thơm, thêm bát nước và vài thìa nước mắm cho đậm đà. Lá vông vang tôi đã rửa sạch, ngoại mang thái rối để bên cạnh bát cá mờm.
Lá vông vang mang vị chua thanh, mọc rất nhiều trong các vườn nhà.
Cho lá vông vang và cá mờm vào nồi khuấy nhẹ tay.
Nước trong nồi sôi bùng, ngoại nhanh tay thả lá vông vang vào rồi tiếp tục cho cá mờm vào khuấy nhẹ. Chờ canh sôi lại, ngoại nêm nếm lại gia vị cho vừa miệng, thả thêm vài nhánh hành hoa cắt khúc rồi tắt bếp.
Mùi lá vông vang thơm nhẹ bay khắp nhà quyện với mùi hành hoa, mùi cá mờm đậm đà làm cả nhà háo hức.
Thêm hành hoa để tăng hương vị.
Cá mờm mềm ngọt, trắng tinh từng con nhỏ xíu mang vị ngọt đậm đà từ biển, lá vông vang chua ngọt khi ăn lại có vị bùi bùi, nước canh trong veo nhưng thanh tao thoang thoảng mùi hành hoa. Từng muỗng canh ngọt mát làm dịu đi những trưa nắng hè bỏng rát của miền Trung.
Cá mờm trắng tinh, mềm ngọt nhưng đậm đà vị biển.
Canh chua cá mờm nấu lá vông vang chua thanh, nước canh trng nhưng rất ngọt.
Ngoại dậy tôi nấu bao nhiêu lần nhưng không biết sao tôi vẫn thấy tôi tự nấu không ngon như khi ngoại nấu. Có lẽ bát canh ngoại nấu còn có tình cảm chan chứa ẩn bên trong mà bây giờ khi ngoại đã đi xa, lại phải xa quê ra thành phố sống, tôi lúc nào cũng thấy nhớ nhung.