Mẹ bầu Sài Gòn mời người nghèo ăn bún riêu miễn phí: 'Nhiều người tặng vé số'
Sau khi mở quán bún riêu, thấy con đường có nhiều người tàn tật, bán vé số, nhặt ve chai..., chị Quỳnh Mai lại từ tốn mời họ món bún riêu nóng hổi để họ được no bụng, có thể tiếp tục công việc trong ngày.
Chị Trần Thị Quỳnh Mai (37 tuổi, bà chủ quán bún riêu, canh bún ở địa chỉ 135A đường Nguyễn Văn Tạo, huyện Nhà Bè, TP.HCM) đang mang bầu ở tháng thứ 4. Trước đây chị Mai làm công nhân ở công ty chế biến suất ăn công nghiệp. Sau này lấy chồng, chị nghỉ làm và mở quán này, duy trì tới nay cũng được 7 tháng.
“Hồi trước hai vợ chồng hai quán, nhưng giờ có em bé rồi tôi không làm một mình nổi. Thành ra anh xã phải đóng cửa quán bên kia để sang phụ tôi”, chị Mai nói.
Nấu bún riêu mời người nghèo
Mỗi ngày, quán bún riêu của mẹ bầu Quỳnh Mai sáng đèn từ 4 giờ để chuẩn bị đồ đạc, đến 6 giờ kém đã bắt đầu đón những vị khách đầu tiên. Chị cho biết, công thức nấu ăn được mẹ chồng truyền dạy.
“Trước đó, mẹ chồng mở quán đầu tiên ở Thủ Đức cũng được gần 2 năm. Sau đó tới quán của ông xã, mở được 1 năm và hiện tại mới là quán của mình”, chị kể.
|
“Lúc mở quán được 1 tuần, tôi thấy con đường này có nhiều người khó khăn, như các cô chú lớn tuổi, tàn tật, người khiếm khuyết bán vé số, bán hàng rong, thậm chí đi nhặt chai nhựa hoặc giấy vụn. Thấy họ cũng tội và vất vả nên muốn hỗ trợ phần nào, quan trọng hơn là chia sẻ họ trên tinh thần đùm bọc nhau. Nên tôi có ý tưởng mời họ một bữa ăn để tạo cho họ động lực, niềm vui, quan trọng nhất là họ có bữa ăn ngon và no để tiếp tục công việc của ngày hôm đó”, chị Mai kể.
|
Những ngày cô chú bán vé số cầm trên tay còn nhiều vé số, chị Mai đoán ngày hôm đó họ buôn bán không được tốt, có thể họ cũng không dám ăn vì sợ tăng thêm chi phí nên muốn mời họ một bữa ăn.
“Tôi cũng không suy nghĩ nhiều đâu, tôi cũng không nghĩ mọi người quan tâm nhiều như vậy đâu. Tại vì mình thấy giúp được ai thì mình giúp. Nó nằm trong khả năng kinh tế của mình thôi” chị Mai chia sẻ.
Khi hỏi chị có “tiêu chí” để chọn ai mời miễn phí, ai trả tiền không? Chị Mai đáp: “Cái đó là do cảm quan của tôi thôi, chứ tôi cũng không chắc là họ nghèo hay không nghèo đâu. Ví dụ người già tôi thấy họ khắc khổ, hoặc người tật nguyền. Đối tượng chủ yếu của tôi là người già và tàn tật, những người ốm yếu khắc khổ”.
“Người càng nghèo càng tự trọng”
Mặc dù tấm lòng chân thành, nhưng không phải lúc nào mời thì mọi người cũng đồng ý ăn miễn phí. “Tôi mời và cũng nhiều người từ chối lắm. Thường mọi người vào đây ăn, tôi cảm thấy vậy nên không lấy tiền nhưng họ vẫn đưa và không chịu ăn miễn phí”, chị kể.
“Họ thật sự muốn ăn thì họ vào, có nhiều người mời vào nhưng họ vẫn trả tiền và tặng tôi 1 tờ vé số như để chúc tôi may mắn vậy đó. Thật ra tôi cảm nhận được rằng, người càng nghèo thì càng tự trọng”, chị Mai nói.