Đội tuyển Việt Nam và 3 lần du đấu: Áp lực trên đất khách
Hôm qua (5/12), đội tuyển Việt Nam đã có buổi tập chính thức đầu tiên trên sân Shah Alam để chuẩn bị cho cuộc tái đấu đối thủ nhiểu duyên nợ Malaysia ở trận bán kết lượt đi. Lại một trận đấu quan trọng trên sân khách…
Vẫn còn đó những ký ức buồn, những lo lắng, song cũng không ít người đã và đang tin vào điều kỳ diệu!
Từ sân đấu ở Singapore đến Thái Lan
Còn nhớ, ở AFF Cup 2008, chỉ 4 ngày sau khi đội tuyển Việt Nam bị Singapore cầm chân tỷ số 0-0 ở sân Mỹ Đình trong trận bán kết được đánh giá là hay nhất kể từ đầu giải, thầy trò HLV Calisto đến quốc đảo sư tử để tái đấu nhà vô địch trong con mắt lo lắng của tất cả. Đó là lý do mà chỉ một nhóm các phóng viên báo chí tháp tùng đội bóng và không một ai trong số chúng tôi tự tin đặt vé đi Thái Lan, đội đã gần như nắm chắc chiếc vé chơi chung kết sau khi vượt qua Indonesia 1-0 trong trận bán kết lượt đi ở xứ vạn đảo. Nhưng, điều kỳ diệu đã xảy ra…
Sau hơn 2/3 khoảng thời gian thi đấu chính thức, đội tuyển Việt Nam bị Singapore quần thảo đến bở hơi tai, Quang Hải rời băng ghế dự bị vào sân. Một linh cảm rất lạ, rằng Hải “gà” sẽ làm nên chuyện. Phút thứ 74, Quang Hải có bóng và sau vài động tác giả loại bỏ 2 cầu thủ Singapore, Hải chuyền bóng lên phía trên cho Tấn Tài, đồng thời mở tốc độ. Một pha chọc khe rất vừa tầm của Tấn Tài xuống cho Công Vinh và bằng sức rướn tuyệt vời, Vinh thoát vào khu cấm địa, trước khi chuyền như đặt để Quang Hải đệm bóng cận thành, ghi bàn thắng duy nhất.
Sân bóng sức chứa hơn 60 ngàn khán giả như nín lặng, khi tiếng gầm của những con sư tử đã tắt ngay tại lãnh địa của mình (Kallang Roar, trong đó “roar” cũng có nghĩa là tiếng gầm).
Những ngày vui nối dài và tại Rajamangala (Thái Lan), đêm Giáng sinh 2008, đội tuyển Việt Nam tiếp tục chạm một tay vào chức vô địch, sau chiến thắng 2-1 trước Thái Lan ở chung kết lượt đi. Thêm một trận thắng nhọc nhằn nữa, nhưng xứng đáng với Vũ Phong, Công Vinh và đặc biệt là thủ môn Dương Hồng Sơn, là những người ghi điểm cao. Một đêm Noel đáng nhớ với tất cả!
Phải vượt qua nỗi ám ảnh Bukit Jalil
Nếu như tại Kallang Roar (Singapore) hay Rajamangala (Thái Lan), đội tuyển Việt Nam trên hành trình chinh phục chức vô địch lần đầu tiên trong lịch sử (AFF Cup 2008), luôn nhận được sự kề vai sát cánh của khá đông người hâm mộ: Các kiều bào, sinh viên và cả những người công nhân đang lao động tại Singapore, cũng như Thái Lan. Ở Bukit Jalil (Malaysia) trong trận bán kết lượt đi giải đấu này 2010, chỉ lác đác vài bóng áo đỏ trên khán đài. Một bầu không khí khá yên ắng khi người Mã cũng chỉ phủ kín đươc một nửa sân bóng sức chứa 100 ngàn người.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn có cảm giác ù tai, sau khi lần lượt các phút 60 và 79, tiền đạo chủ lực Safee Sali của Malaysia ghi liền 2 bàn thắng. Giờ thì không còn là lo lắng nữa, mà là lo sợ. Nhà vô địch gần như đã bị biến thành cựu vương, dù trong tay thầy trò ông Henrique Calisto vẫn còn 90 phút (hoặc hơn) trận bán kết lượt về tại Mỹ Đình sau đó. Và điều gì đến đã phải đến, khi chúng ta không thể đòi lại được món nợ.
Lần thứ 2, kể từ sau trận chung kết SEA Games 2009, chúng ta phải chấp nhận thất bại đắng ngắt, trước cái tên duy nhất: Malaysia. 4 năm qua, nền bóng đá vẫn chưa có cơ hội để tiếp cận những con hổ Mã. Nếu soi lại tất cả những gì đã và đang diễn ra, các trận bán kết với Malaysia lần này hẳn là dịp may hiếm có: Đội tuyển Việt Nam dưới thời Toshiya Miura đang có phong độ cao, chơi thứ bóng đá quyến rũ và hưng phấn trong khi Malaysia đã phải vắt kiệt sức để giành chiếc vé còn lại vào vòng “knock-out”.
Giờ, không phải Bukit Jalil ám ảnh như 4 năm về trước nữa, mà là Shah Alam, sàn đấu nhỏ hơn và dường như nó cũng là điềm lành!
Tùy Phong
Thể thao & Văn hóa